Đối với tôi, thị trấn nhưng nhức
rừng cây Rotselaar này có nhiều thứ không cân bằng. Mùa xuân quá nhiều màu
xanh. Mùa hè đầy ứ người đổ về cắm trại, dạo bộ, chơi nhạc. Mùa thu dư thừa lá.
Còn mùa đông tràn qua những mái nhà vắng bóng thanh niên, chỉ thấy người già
cùng các cặp vợ chồng trung niên xúc tuyết.
Mùa đông năm nay, bộ giao thông vận
tải vùng Flanders của Bỉ phải dự trữ 42.000 tấn muối rải đường, chống tuyết
đóng băng. Hẳn lượng muối dùng cho Rotselaar nhiều lắm, vì tuyết cứ ngập đến đầu
gối. Cặp vợ chồng gần như trẻ nhất vùng là Tim và Laura rủ nhau dọn tuyết trắng
trước nhà. Xẻng của Tim bóng loáng vung lên hăm hở, Laura bụng bầu theo sau, vừa
xúc vừa thở ra khói, họ xúc luôn tuyết trước cửa nhà bà Martha. Tim gắn bó với thị
trấn này bởi anh làm công việc chẳng cần xã hội định danh, tự anh gọi “nghề phẫu
thuật cây”. Lo ngại thân cây to lớn nghiêng vào mái nhà, người ta gọi Tim. Tôi
thường thấy Tim vỗ vỗ thân cây, trò chuyện với cây. Rồi thoắt cái, cành cây được
cắt tỉa thật khéo. Thỉnh thoảng anh mới chặt cây, thu về những bó củi tươi rói,
để khô hàng năm và không quên chia cho bà hàng xóm Martha một ít nhóm lò sưởi
khi đông đến.
Nhìn những thanh củi khô cắt máy
nuột nà nằm gọn trên vai Tim, bà Martha đùa vui “Già này thích ngắm bờ vai vác
củi của cậu. Mùi củi lửa sẽ thơm lắm đây”. Vợ chồng Tim cũng nhờ bà lão một lần,
đó là vào đầu thu, khi Laura mới mang thai “Cho chúng cháu gửi tạm con mèo, dạo
này cô ấy dễ dị ứng”. Bà Martha mừng rỡ “Già thích nuôi mèo lắm, nhưng sợ già
chết nó bơ vơ. Trông giúp thì được”.
Cách đó vài con phố, vợ chồng
Benny hối hả nấu súp. Cả thị trấn chỉ nhà hàng này mở cửa cuối tuần. Vào đông, nồi
súp nhanh cạn đáy. Benny khéo tay nấu súp, hôm nay súp rau thập cẩm, ngày mai
súp cà chua, rồi súp bí ngô, súp nấm... Anh đỏ bừng mặt sung sướng ngắm những đứa
trẻ nhà tôi thè lưỡi liếm đến giọt súp cuối cùng trong đĩa. Đông ngắn ngày, trời
giá cóng, vợ chồng Benny muốn đóng cửa sớm, người già lại hay thèm súp về đêm. “Benny
ơi, giá có bát súp nóng của cậu, giãn xương cốt phải biết”. Thế là Benny khởi động
xe, không quên mang theo gói muối trắng.
“Mỗi bát súp lãi vài cent, tiền
xăng chưa kể”, vợ anh nhìn theo, nhưng tôi biết chị chẳng trách chồng.
Xe của Benny đã đậu trước cửa nhà
ông Herman. Cả rừng cây hoang vắng lá, nhưng tuyệt diệu thay những tán thông
không đổi màu trong giá lạnh. Ông lão Herman đón Giáng sinh sớm bằng ba cây
thông to xếp hàng trước vườn nhà khoác tấm áo đèn hoa rực rỡ, “khinh tái thông
nhựa”, ông nháy mắt với Benny. Benny trao cho ông lão bình súp nóng rồi tạt qua
nhà người Mỹ già cách đó mươi mét. Ông lão cũng đã kịp trang trí những vòng đèn
màu rực rỡ quanh hai bánh xe bò dựng trước cửa “cả thời đồng quê Texas của lão
đấy”. Ông Paul mân mê những hạt muối nhỏ đang chảy qua kẽ tay. “Cụ rắc muối trước
cửa nhà hả?”. “Đất đã mặn rồi, xát muối nữa làm chi, Benny. Già này còn vận động
được, sáng xúc tuyết, tối ngâm chân nước nóng bỏ chút muối và nhấm nháp món súp
của cậu. Đời thật tuyệt!”
Một ngày trước lễ Giáng sinh,
Benny nấu mẻ súp cuối cùng và đóng cửa một tuần mừng năm mới. Mẻ hạt dẻ nâu
bóng mẩy căng ông Paul cho bữa trước vợ anh vừa rang chín. Ông Paul cũng hay vẫy
bọn trẻ nhà tôi lại cho hạt dẻ. Tối nay, tôi biết, giờ giải trí truyền hình, vợ
chồng Benny sẽ nhí nhách ăn hạt dẻ bùi thơm. Trước nhà bà Martha nhấp nhô xe
hơi bóng loáng. Tim được gọi sang. Đàn con bà Martha chật nhà. Bà lão ngồi trên
chiếc ghế gỗ sồi cạnh lò sưởi, nhẹ nhàng “Mời ngài luật sư chứng kiến. Tôi rất
minh mẫn và vừa làm xong di chúc, có cả tên cậu hàng xóm trong đó. Tim! Cậu ấy
đây. Khi tôi chết, đừng làm khó cậu ấy. Vậy thôi. Chúc Giáng sinh vui vẻ”. Đám
con bà Martha nhìn đâm xoáy vào Tim, còn Tim khoanh hai tay trước ngực, lướt
qua họ như cách anh nhìn những người đến Rotselaar cắm trại vào mùa hè rồi nhổ
cọc đi vào mùa thu. Họ đã đi quá lâu và quá xa Rotselaar rồi.
-Cảm ơn bà ghi tên cháu trong di
chúc- Anh tạm biệt bà Martha.
-Cảm ơn cậu về món quà Giáng sinh
này nhé- Bà Martha vuốt ve con mèo đang gừ gừ xay lúa, trên đôi mắt kính của bà
nhảy nhót những đốm lửa vui tươi.
Kiều Bích
Hương
báo cáo đã đọc. Thật sống động, chan chứa tình người. Bên đấy vắng và lạnh nên dễ yêm mến nhau nhỉ. Bên mình nóng và chật quá.
ReplyDeleteMón súp này là anh chàng kinh có kinh doanh hả Hương?! Muối và Tuyết đủ để dung hòa nóng lạnh. Nhưng ấm áp nhiều hơn.
ReplyDeleteHương ôi!
ReplyDelete